Vội “quá” bận “ơi”
Năm nữa, qua đi, còn lại gì
Vội ăn, vội làm, vội cả chơi
Bận người, bận hẹn, bận cuộc đời
Vội bận, vội bận, vội bận bận
Vội bận, bao nhiêu, đếm cho xuể
Làm gì ,yêu ai, có biết không ?
Không biết, sao làm, sao lại yêu
Có đang, lừa dối, chính nhân tâm
Dối mình, dối người, dối cuộc đời
Yêu yêu, yêu yêu, ra từ miệng
Yêu người, yêu đời, yêu quên mình
Nhanh phai, nhanh quên, nhanh mờ nhạt
Thương thật, yêu nhiều ,bao nhiêu thứ
Lại không, yêu được, lấy chính mình
Đớn đau, bao nhiêu, cũng tự chịu
Trách ai bây giờ, trách mình thôi
Dừng lại một chút, mà ngẫm coi
Nhanh được, nhanh yêu, có bền lâu
Vốn là quy luật, tính chu kì
Dễ được, dễ mất, là vậy thôi
Được xong, thở chút, tìm hiểu nó
Vì sao, được yêu, phút giây này
Chẳng phải, do chậm, mà hiểu sao
Lặng đi, một chút, thở được không ?
Thở chậm, thở đều, thở hân hoan
Đang thở, mà biết, mình đang thở
Hít vào, thở ra, đều từng nhịp
Mát nhẹ, tưng tức, trong cánh mũi
Hít vào, thở ra, chầm chậm thôi
Cảm nhận, chút đi, đời còn dài
Năm mới, vẫn còn, năm mới nữa
Kiếp này, kiếp sau, còn kiếp nữa
Chậm lại, một chút, để thở thôi
Chậm lại, để yêu, lấy chính mình
Yêu từng mạch máu, tới tế bào
Yêu từng nhịp đập cùng hơi thở
Mới là cái hiểu cõi vĩnh hằng
Bớt nghĩ, thở đi, một chút thôi….
Bài này, không nghĩ, cứ viết vậy
Chầm chậm, hít vào rồi thở ra
Nâng ấm rót trà, chữ theo ra
Làm ngụm, cảm nhận, rồi thở đã
Khi vui, khi khoẻ, ta cống hiến
Cống hiến, dài lâu, cùng cuộc đời
Có vẻ bận bịu, nhưng thảnh thơi
Vì thở mà biết mình đang thở
Chúc người, chúc đời, dăm ba chữ
Đường nào, cứ đi, rồi cũng tới
Vật đổi, sao dời, không thể vội
Năm mới, bớt vội, bớt muộn phiền
Trả lời